Góc vợ chồng

Chợt nhận ra mình đã sai quá nhiều.

Thuận vô tâm quá rồi, bao lâu nay anh cứ lao đầu vào làm việc mà chả quan tâm đến vợ mình ra sao và như thế nào. Cô ấy thật đáng thương. Minh đã phải nhẫn nhịn, hy sinh quá nhiều vì Thuận rồi. Anh đã sai, sai thật rồi.
Chợt nhận ra mình đã sai quá nhiều.

Vốn là dân kinh doanh nên Thuận bận bịu tối ngày, anh chẳng có thời gian dành cho Minh – vợ anh. Ngày nào về Thuận cũng ôm laptop làm việc đến tận tối khuya. Nhiều khi Minh muốn tâm sự hay gần gũi với chồng, đều bị Thuận khước từ một cách phũ phàng. Minh thấy tủi thân lắm nhưng vì thương anh, Minh không muốn ảnh hưởng tới công việc của anh nên cô ấy chỉ biết lặng im.

Có lẽ vì lý do đó mà họ lấy nhau hơn năm rồi vẫn chưa sinh con. Công việc, sự nghiệp cuốn Thuận vào nhịp sống tấp nập kia mà quên đi vợ mình cần gì muốn gì. Lấy nhau 2 năm, nhưng với mức lương cao ngất ngưởng của Thuận đã giúp căn nhà của anh không thiếu bất cứ thứ gì. Chỉ duy nhất tình cảm vợ chồng là cứ nhạt đi theo thởi gian.

 

 

Minh vốn là người phụ nữ ít nói, hiền lành và biết nghe lời chồng nên không bao giờ cô dám than vãn anh về chuyện Thuận đâm đầu vào công việc. Minh cứ đi làm hết giờ hành chính rồi về nhà chuẩn bị cơm nước, và nhiều hôm ngồi xem ti vi đợi chồng về ăn cơm cô đã ngủ quên.

Một chiều hẹn gặp đối tác ở một nhà hàng sang trọng. Chờ mãi không thấy đối tác đâu, Thuận dở điện thoại ra nghịch. Lâu lắm anh không vào facebook rồi, thử vào coi xem dạo này dân tình thế nào.

Cả một bảng tin dài dằng dặc như thế, nhưng không có bất kỳ một trạng thái, dòng chia sẻ của vợ anh hiện lên. Thấy kỳ lạ, Thuận thoát facebook của mình ra vào facebook của vợ kiểm tra xem thế nào.

Vừa vào trang cá nhân của vợ, Thuận lặng người trước những status để chế độ chỉ mình tôi của vợ. Anh đọc thật kỹ và chăm chú những tâm sự buồn của vợ. Tất cả đều liên quan đến Thuận, đều nói về thái độ vô tâm của anh dành cho vợ. Bao lâu nay cô đã héo mòn trong cô đơn, buồn tủi. Bao lâu cô đã mong ước được làm mẹ vậy mà Thuận không hề muốn giúp cô.

Vợ anh thường đăng những bức ảnh cũ, khi 2 người còn yêu nhau mặn nồng lên và lại ước… Đọc những status ấy, anh biết vợ đang khóc rất nhiều. Cô ấy không phải đang được hưởng hạnh phúc bằng vinh hoa phú quý như anh nghĩ, mà chính anh đã đẩy vợ vào cuộc hôn nhân địa ngục. Vậy mà vợ không nói, không than với anh nửa lời.

 

 

Thuận vô tâm quá rồi, bao lâu nay anh cứ lao đầu vào làm việc mà chả quan tâm đến vợ mình ra sao và như thế nào. Cô ấy thật đáng thương. Minh đã phải nhẫn nhịn, hy sinh quá nhiều vì Thuận rồi. Anh đã sai, sai thật rồi.

Tắt điện thoại, Thuận đứng dậy ra khỏi nhà hàng lấy xe đi đến cơ quan vợ. Anh phải đến xin lỗi vợ ngay lập tức trước khi quá muộn. Vừa đến cơ quan vợ thì cũng là lúc hết giờ làm. Chờ 15 phút sau, vợ anh dắt xe ra. Giữa bao nhiêu người ở cơ quan, Thuận tiến đến ôm chầm lấy vợ mà thủ thỉ những lời từ tận đáy lòng, khiến Minh ngượng ngùng không thôi.

Vợ à. Anh xin lỗi, anh đã quá vô tâm để em phải héo mòn trong cô đơn thế này. Vợ cho anh cơ hội sửa sai nhé. Anh sẽ từ bỏ tất cả để ở bên vợ, chúng mình sẽ sinh con được không vợ?

 

 

 

Anh làm gì đấy. Mọi người đang nhìn kia kìa.

 -  họ. Anh cần phải xin lỗi vợ cầu xin vợ tha thứ ngay lập tức. Nói cho anh biết, em giận anh lắm phải không?

 - Không đâu. Em giận anh, liệu em còn ở chung nhà với anh được không? Thôi buông em ra, người ta nhìn kìa.

Vừa buông vợ ra, Thuận lại nắm tay kéo Minh đi lên xe đưa đến nơi gắn liền với kỷ niệm tình yêu của họ. Có lẽ lâu lắm rồi Thuận mới trở lại nơi đây, còn Minh thì vẫn thường xuyên ra đây và mơ tưởng về quá khứ. Được cầm tay trong đi dưới những ánh đèn lấp lánh, mùi hoa sữa thoang thoảng làm lòng Minh vui trở lại. Khung cảnh ấy thật lãng mạn, ngọt ngào. 

Tối hôm ấy, Thuận không đưa vợ về nhà mà anh chở cô đến một khách sạn gần nhà. Tới nơi Thuận ghé vào tai vợ nói nhỏ:

- Hôm nay mình tân hôn lại vợ nhé. Từ hôm nay anh sẽ không làm vợ buồn, cô đơn một mình ở nhà nữa đâu.

 

 

Bài viết cùng loại

Xem nhiều nhất

Quảng cáo

    Facebook