Góc vợ chồng

Chờ yêu thương quay về

Tình yêu chỉ từ một phía là tình yêu không trọn vẹn, nó làm bạn điên cuồng làm bạn phải nghẹt thở chỉ mong mình có thể thoát ra được, quên ước gì thời gian có thể quay lại ngày anh và em không gặp nhau........
Chờ yêu thương quay về

Hoài là một cô gái mong manh, ngây ngô và hiền dịu. Ngày cô ấy đến chổ tôi xin việc dôi mắt em sáng trong, vè ngây ngô của một cô gái chưa va chạm nhiều, đôi lúc ngốc nghếc khở khạo. Nhưng Hoài là một nhân viên chăm chỉ, em luôn làm tốt công việc của mình, luôn niềm nở mỉm cười với khách hàng. Nụ cười của cô ấy dường như là ánh nắng ban mai vừa ấm áp vừa mang mùi hương gió thoảng cho một ngày mới. Tôi chỉ không hiểu duy nhất một điều là tại sao tôi luôn cảm thấy không thoải mái khi đối diện với em, nhất là chìm trong đôi mắt trong sáng lấp láp và nụ cười tươi tắn ấy, tôi thấy mình đôi lúc như ngợp thở một cách vô cùng khó hiểu.

– Hoài, sao còn chưa về nhà, muộn rồi?

Như đã nói, Hoài là một nhân viên chăm chỉ, ngày nào em cũng là người về muộn nhất quán, tôi đôi khi thuận miệng nhắc nhở, đôi khi lại lấy làm tò mò. Những lúc ấy Hoài lại nhoẻn miệng cười, khoe ra một lúm đồng xu hết sức dễ thương.

– Em dọn xong rồi chờ anh đóng cửa về cùng luôn. Anh ở lại một mình không buồn sao?

Tôi không mấy khi trả lời câu hỏi của Hoài. Những ngày mùa Đông xám nhờ, những đợt gió bấc thổi rét vai, chúng tôi cùng trải qua một mùa Đông như thế trong góc quán trà sữa nhỏ nhắn mà ấm cúng. Tôi dần quen với sự xuất hiện của Hoài, dần trông chờ vào nụ cười của em, cũng luôn ấm lòng bởi mỗi tối trước khi đóng cửa quán có em đứng bên ngoài chờ đợi mình.

 

 

Gắn bó với một người lâu dần, hiểu nhiều hơn về người ấy, lại luôn mong chờ sự xuất hiện của người ấy, bạn sẽ thấy có một thứ tình cảm khó hiểu len lỏi vào trái tim mình, luôn muốn nắm bắt, lại luôn chờ mong được đáp lại. Nhưng tôi với Hoài vẫn vô tư như mối quan hệ giữa chủ quán và nhân viên, nhìn em chẳng có vẻ gì là sẵn lòng thích một gã trai khô khan như tôi. Có những lúc tôi hỏi dò về chuyện em có bạn trai chưa, em chỉ mỉm cười, lại e thẹn với đôi gò má phớt hồng.

- Em thì làm gì có ai thèm yêu.

Những lúc ấy chúng tôi đều đang rảo bộ về nhà trên vỉa hè, đi dưới những bóng cây rợp lá, tôi đút hai tay vào túi quần âu và mỉm cười với một sự vui thích mơ hồ, còn Hoài đi bên cạnh không ngừng thở dài, đôi bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau vặn vẹo. Nếu được chọn, tôi sẽ chọn đây là những mảnh kí ức đẹp nhất của tôi về em, về mối quan hệ giữa chúng tôi. Những mảnh ký ức mỏng manh, đan xen giữa những tầng cảm xúc lạ lẫm. Quan trọng nhất là tôi được ở bên cạnh em, đi bên cạnh em, chỉ cần quay mặt sang bên là có thể nhìn thấy em, nhìn thấy đôi mắt cười lấp lánh và một lúm đồng xu nho nhỏ khi ẩn khi hiện trên khuôn mặt Hoài.

Cho đến một hôm Hoài không chờ tôi về cùng nữa, em vẫn là một cô gái chăm chỉ, dịu hiền vẫn về sau tất cả mọi người, nhưng trừ tôi. Nghĩa là em sẽ làm cho đến khi trời tối sần và các nhân viên khác đề ra về, em có nán lại nói chuyện với tôi một lúc rồi cũng nhanh chóng xin phép lấn đi. Thời gian đầu tôi nghĩ  đơn giản rằng em có việc bận gì đó nên muốn về sớm. Nhưng chuỗi ngày ấy trở thành quy luật, kéo dài, khiến tôi không yên tâm, lòng hoang mang. Cảm giác như thể cô ấy dang dần xa tôi, tôi dường như đang dần mất đi thứ gì đó mà không thể nắm lấy được. Cảm giác đó làm tôi ngỡ ngàng, sợ sệt. Tôi không kìm được lòng mình nhưng không biết nói thế nào đành hỏi Hoài.

- Dạo này em có việc bận gì à?

Hoài đưa đôi mắt lên nhìn tôi trong giây lát, cố sức im lặng, môi mím lại. Nhưng chỉ chừng trong ba mươi giây, em cụp mắt xuống, môi vương một nét cười lạ lẫm.

-  Vâng. Em… có việc.

Điều lạ là Hoài luôn khoác thêm một cái balo màu nâu sậm. Trước đây em hay cầm theo túi xách, nhưng kể từ ngày có sự thay đổi, Hoài cũng thay đổi luôn thói quen cầm túi xách của mình, thay vào đó là một balo nom như học sinh cấp ba. Tôi thở dài. Khi người ta thay đổi những thói quen thì cũng sẵn lòng thay đổi tất cả mọi thứ. Tôi không nén được cảm giác thất vọng, vẫn chờ mong em sẽ đợi tôi cho đến khi đóng cửa quán như mọi khi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của em, tôi không đành lòng, bỏ trôi thứ cảm xúc vừa mới định hình, nuôi dưỡng niềm vui của riêng em.

 

 

- Hoài này, dạo này có chuyện gì vui thế?

Từ bao giờ tôi trở nên ân cần và nhẹ nhàng hơn với em. Tôi muốn lắng nghe em chia sẻ, muốn được biết những chuyện vặt vãnh xoay quanh cuộc sống của em. Nhưng dường như tôi còn chưa đủ thành tâm, Hoài chỉ trả lời vu vơ.

- Đâu có, Em có chuyện gì đâu anh!

Tôi không tin, cảm giác lúc này của tôi rất thật, nó mách bảo tôi cần phải làm gì đó, tôi quyết định theo chân cô ấy lúc tan ca. Giờ tan tầm, một bến chờ xe bus gần quán trà sữa, em đeo balo và ngồi cạnh một cậu bạn điển trai. Hai người cười đùa với nhau rất vui vẻ, đầu em thi thoảng hơi nghiêng đi để nhìn theo dáng xe bus, cho đến lúc xe bus mang cậu bạn ấy đi khuất, em lại ngồi thần ở bến chờ, ôm lấu balo và khóc nức.

-  Sao lại khóc?

Tôi không nén được nhịp tim của mình, nghe nhức nhối như khối tim nhỏ màu đỏ thẫm sắp nứt vỡ ra thành từng mảnh. Nhìn thấy Hoài khóc lòng tôi đau nhói, tim tôi thắt lại. Tôi chạy xe dừng đối diện với em.

- Lên xe đi, anh đèo về!

Hoài ngoan ngoãn gạt nước mắt, ôm khư khư cái balo trước ngực, leo lên ngồi sau xe. Tôi cho xe chạy vút đi, qua những con đường vòng quanh, qua những ánh đèn cao áp nhuộm đêm Hà Thành lung linh trong gió thổi. Đến một cung đường gió thổi ngược, có giọt nước bay khẽ chạm trên tay tôi, tim tôi bất giác như ngừng đập, giọng nói khàn khàn khó nghe và bên tai chỉ còn ù ù tiếng gió thổi.

- Em khóc vì cậu bạn trai đó hả Hoài?

- Em… em không…

- Thế thì vì cái gì?

- Em… không phải là sinh viên đại học, không giống như người ta… Em không… không xứng…

Giọng Hoài nấc khẽ, nước mắt vẫn bay theo ngược chiều gió thổi, chạm vào những ngón tay đang vặn chắc tay ga của tôi, chạm vào cả trái tim nhàu nhĩ nhiều vết xước của gã trai như tôi. Tôi cho xe dừng lại, chúng tôi ngồi gọn ở một góc nhỏ hồ Tây, trải lòng mình, lắng nghe nhau, cùng nhau trò chuyện.

-  Vậy thì em đi học đi. Đừng đi làm nữa, tìm chỗ học ôn cho tốt, cố gắng nuôi ước mơ thành sinh viên đại học.

-  Có được không anh?

Hoài ngơ ngác nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn còn loang loáng bóng nước. Tôi cười buồn.

- Ừ. Còn khả quan hơn việc em giả làm sinh viên chỉ với một cái balo và chờ cậu ta mỗi ngày ở bến chờ xe bus.

Hoài cúi đầu. Tôi biết, nếu em nghe theo lời tôi thì tôi sẽ không còn gặp em nhiều về sau nữa, cuộc sống của chúng tôi cũng có nhiều sự khác biệt, con đường vốn dĩ thẳng tắp vì quyết định của em mà rẽ ngang. Tôi lúc bấy giờ chắc thảm hại với một trái tim bị tổn thương, chưa kịp trao lời yêu cho em đã bị một cậu trai khác đến cướp mất. Nhưng dù thế nào chăng nữa, việc đó cũng không tệ bằng việc nhìn em buồn bã mỗi ngày, lại ôm hy vọng lẫn lo sợ ấp ủ mỗi ngày, chờ đợi cậu bạn kia trong một niềm tủi thân quá lớn.

- Vậy… tuần sau… em xin phép nghỉ làm, anh nhé!

Hoài dè dặt đưa ra lời đề nghị, nom vẻ mặt của em lúc bấy giờ, tôi chỉ muốn có thể giang rộng vòng tay ôm em vào lòng. Hoài là một cô gái quá đỗi ngốc nghếch, lại quá đỗi mong manh, khiến người ta không thể cầm lòng để yêu thương em, càng không thể giấu diếm tình cảm dành cho em. Tôi thấy đắng nơi cổ họng, ho khan ra vài tiếng rồi vui vẻ nhoẻn cười với em.

- Ừ. Thi thoảng ghé qua quán thăm anh. Vậy là ổn rồi!

-  Dạ.

Hoài bẽn lẽn, môi em vương một nét cười mờ nhạt, lẫn trong ánh sáng ngọn đèn cao áp, tôi nương theo một cơn gió lành, đặt một nụ hôn khẽ lên trán Hoài.

-  Cái này… coi như lời chào tạm biệt!

Nói rồi tôi và Hoài ra về. Phóng xe trên đường bạt đi những suy nghĩ ngổn ngang, cố sức làm dịu đi con tim đang nhức nhối, tôi tự nhủ Hoài sẽ trưởng thành, sẽ được hạnh phúc, như vậy chắc tim tôi cũng sẽ đủ bình yên.

***

Một tuần trôi qua nhanh chóng, Hoài như đã hẹn xin nghỉ việc, tôi cũng đón nhận những điều không thật vui với quyết định của em. Lúc Hoài đi, những nhân viên khác chúc em nhiều điều, tặng cho em những món quà nhỏ xinh, trong mắt em lại lấp lánh niềm vui, nụ cười tươi tắn trên môi. Tôi nhớ ra rằng khá lâu rồi tôi chưa được nhìn lại. Lúc đưa Hoài về nhà, tôi đưa tay ôm Hoài vào lòng, như một người anh ôm lấy em gái mình.

- Nếu cậu bạn đó bắt nạt em, quay lại quán trà sữa tìm anh nhé!

Hoài gật gật đầu, chắc em không kịp nghe những nhịp tim nhức nhối của tôi vang trong lồng ngực, cũng không kịp nhìn ánh mắt tôi ướt buồn, không kịp dõi theo bóng dáng cô độc của tôi xiêu vẹo trên con ngõ nhỏ. Bởi một lẽ đơn giản, em đang đi tìm một niềm vui mới, nuôi dưỡng cây non tình yêu chớm nở của em. Tôi biết, yêu thương trao đi mà không được đáp lại là một yêu thương khờ khạo. Nhưng con người ta vẫn luôn cố chấp, vẫn không chịu nhìn vào sự thật đắng lòng để nguôi nhớ thương một người. Vậy nên tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó được gặp lại Hoài, được trò chuyện cùng em, được nhìn em cười và lắng nghe em nói. Tất cả ký ức mong manh về em được tôi lưu giữ cẩn thận, chỉ với một ước ao nhỏ nhoi rằng vào một ngày xa xôi nào đó của một năm tháng xa xôi thuộc mùa mới, chúng tôi còn được gặp lại nhau, khi đó, tôi có thể ôm yêu thương trở về.

Chắc đó là một ngày rất xa. Cũng có thể là ngày không thật. Nhưng dù sao tôi cũng cố nén mọi mâu thuẫn dâng cao trong lòng, mỉm cười và chúc em thành công với những sự lựa chọn của riêng em. Câu trả lời cho trái tim trống rỗng nhiều vết thương của tôi là một lời hẹn định, một hy vọng quá đỗi mong manh xa vời…

… Nếu có thể, yêu thương quay về đây nhé!

 

Bài viết cùng loại

Xem nhiều nhất

Quảng cáo

    Facebook