Cẩm nang cuộc sống

Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn....

Những người con gái tổn thương thật nhiều chỉ cố tỏ ra mình mạnh mẽ, đem vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ của mình để phải lòng một ai đó. Lớp mặt nạ được tháo bỏ, còn lại những vết hằn trên khuôn mặt. Những lúc suýt bật khóc vì những vai diễn của bản thân, bao lâu nay phải cố mạnh mẽ, cố nương tựa vào những điều chưa thỏa đáng...
Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn....

"Em thấy lạc lõng giữa chốn người đi trên phố đông

Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn...

Tại sao em thấy lòng trống rỗng khi đã trãi qua bao rung động?... "

Em nghe bài nhạc này và thấy thật đúng với tình cảnh của mình. Bản thân cốt lõi đã đi ngang qua bao cuộc tình, ấy mà vẫn đem đôi mắt vương buồn cho một người xa lạ. Phải, chia tay rồi, thì là người lạ chứ là gì nữa... Có khi là giả vờ như vô hình chẳng thấy nhau...

hinhanh01

Những con phố chúng ta đi qua ngày trước, em bẽn lẽn đi những bước chân vội; thoắt lại vắt chân mà ngã, khi đó chỉ biết chờ đợi, bản thân tự đánh thức mình rằng anh đã không còn trong cuộc sống của em nữa, đã đi xa rồi...

Chúng ta tự khắc chôn chân vào cuộc đời nhau rồi trở nên đau lòng như thế; lãnh cảm với nhiều thứ xung quanh. Với em, căn nhà là nơi ẩn nấp duy nhất mà một cô gái trẻ có thể nương tựa vào sau những cơn mỏi mệt. Chẳng muốn mở lòng mình với bất kì một ai, chẳng café với bạn bè, chẳng đi mua sắm hay rong chơi như thuở ban sơ - lúc em chưa quen anh.

hinhanh02

Xin anh trả lại em những ngày ta đi qua. Xin anh trả lại em những chuỗi ngày bình yên chẳng khó nhọc. Xin anh hãy trả lại em cô gái của ngày hôm qua - lạc quan, vui tươi và vô cùng mạnh mẽ...

Chẳng mấy khi người ta mạnh mẽ lại hay buồn khóc như thế. Những người con gái tổn thương thật nhiều chỉ cố tỏ ra mình mạnh mẽ, đem vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ của mình để phải lòng một ai đó. Lớp mặt nạ được tháo bỏ, còn lại những vết hằn trên khuôn mặt. Những lúc suýt bật khóc vì những vai diễn của bản thân, bao lâu nay phải cố mạnh mẽ, cố nương tựa vào những điều chưa thỏa đáng. Cái tôi của em cao quá, chẳng mấy ai mò đến được. Em chẳng muốn ai thương hại mình, cố moi những tổn thương để làm chủ đề cho họ. Dù là bạn thân, em cũng chẳng muốn họ buồn vì em và một người chẳng đáng.

hinhanh03

Lầm đường lạc bước, cô gái trẻ ngây thơ ngày đó hay mộng mị về một khối tương lai, nay dìm sâu vào trong những bi kịch của tình yêu. Tưởng như vô hại, sau những tổn thương em đi qua; em đã hối tiếc vì tuổi thanh xuân của mình chẳng để làm gì, nếu có là chỉ để lấp đi một khoảng trong cuộc đời người ta. Rốt cục chúng ta chỉ lặng nhìn nhau mà bước qua bên đời.

Em phải yêu những cái tôi của mình, phải tỏ vẻ ra lạnh lùng với những ai nữa vậy? Nhưng sao cô gái trẻ đó, không đủ mạnh mẽ vậy? Dù có cố gắng trở thành một người mạnh mẽ, sự yếu đuối của bản thân lại được vén lên khi em đi giữa làn người đông kịt. Cảm thấy thiếu một ai đó, cảm thấy cuộc sống sao yên ắng lạ thường; chẳng tiếng cười, tiếng cãi vả quanh tai. Đơn giản chỉ còn một thứ tạp xúc, để lòng lắng đi, lạnh nhạt với mọi điều bên mình. Bên anh, em được là chính em. Sau anh đi, mọi thứ đều thay đổi. Một con người và tính cách mạnh mẽ xen chút yếu ớt được hình thành. Bản thân em chẳng còn mộng mị có những ai bên đời nữa... Những đêm còn ánh đèn lại le lói quanh đây... Có những thứ biết là lún sâu vào sẽ bận lòng đau khổ, nhưng bản thân cố chấp cứmặc kệ để thói quen lấn át cả lí trí. Chẳng lẽ tập tổn thương rồi sẽ quen?

hinhanh04

Đau buồn nhất không phải là chia tay một cuộc tình, mà biết mình chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chiều chuộng bản thân mình, giấu nhẹm đôi mắt ướt bên bờ kí ức xưa kĩ. Nhớ nhung rồi hoang tưởng chừng như còn bên nhau. Bằng một cách nào đó, đừng lặng nhìn với những thứ xung quanh mình. Yêu mình hơn đi, có được không? Bằng không, hãy tập quen dần với những tổn thương trước mắt, để lạnh lùng hơn với những thứ ở sau lưng...

hinhanh05

Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ khi bản thân không biết điều. Chúng ta sống cho chính cảm xúc của mình, không phải cứ lo nghĩ về sắc mặt người khác và sống qua ngày. Vậy nên, buồn cứ buồn; khóc cứ khóc; cô đơn cứ cô đơn. Khi bản thân đủ dũng cảm để bước ra khỏi những quá khứ không vui, là chính mình đã quen với việc tổn thương ở mối tình sâu cay ngày đó. Khi bản thân đủ thông suốt để nhìn nhận lại những chốn xưa lối kĩ, hay là những cú phone vào đêm sáng, hoặc là nhìn nhận về những thói quen mà chính mình cũng chẳng thể vứt bỏ. Nhìn nhận, để biết bản thân đã từng đối xử tệ bạc với mình như thế nào. Mình còn không yêu mình thì ai yêu? Mình không hiểu mình thì đừng trách lòng người sao dối gạt. Cũng vì ngây thơ, cũng vì bản thân đối đãi không tốt...

Muốn làm người khác hạnh phúc, điều đầu tiên chính ta phải hạnh phúc. Muốn quên đi người khác, điều đầu tiên chính ta phải tập nhìn nhận lại cuộc đời và chấp nhận chúng như một mảnh ghép rủi ro.

Bài viết cùng loại

Xem nhiều nhất

Quảng cáo

    Facebook